Комментарии
9 years назад
Con muốn về nhà, con mệt mỏi lắm :( con muốn ngủ thật yên và khi tỉnh dậy, con biết rằng con đang ngập tràn trong tình yêu thương.Con, dẫu biết rằng, đã 26, phải tự lo cho bản thân, phải là một người đàn ông bản lĩnh và mạnh mẽ.. Con cũng nghĩ, con là người như thế. Cho đến những ngày vừa rồi bố mẹ ah. Con thực sự đã gục ngã. Con không chịu được, con thấy bế tắc và cùng cực... Con phải làm gì bây giờ?Con tự thấy mình là người may mắn, vì trong những giây phút ấy, con vẫn có những người bạn thân thiết. Những người con sẵn sàng gục mặt vào họ và khóc như một đứa trẻ.Những giọt nước mắt đó không hẳn phải vì người con yêu thương đã dời bỏ con đi, trong đó, có những mệt mỏi, áp lực mà con đã chịu đựng trong một khoảng thời gian rất dài. Nó như vỡ òa bố mẹ ah.Chưa bao giờ con thấy mình cần phải tỉnh táo và suy nghĩ thật thấu đáo như lúc này. Về tương lai. Con thấy trên đường con đi có hai lối rẽ. Con phải quyết định. Nhưng sẽ ổn phải không ah? :)Con, tự tin với những gì đã làm từ trước tới giờ. Con tự hào vì điều đó... Và chính trong sự kiêu hãnh ấy, trong sự hỗn tạp của cuộc sống.. con đã quên đi mất những điều giản đơn. Bố mẹ biết những điều ấy sẽ xảy đến với con đúng không? Phải chăng trong đời ai cũng phải trải qua nó.Con, con có cảm giác như nghẹn đắng ở cổ. Nó cứ tuôn trào khi con một mình. Con lại suy nghĩ, con cảm thấy cô đơn thật sự, cô đơn giữa sự ồn ã ... bố mẹ ah.Con cũng biết rằng, tình cảm (dù là gì) cho dù đau khổ đến tột độ hay hạnh phúc ngất ngây thì nó sớm hay muộn cũng sẽ qua đi. Con biết rõ điều đó lắm chứ, nhưng tại sao, khi con - đã sẵn sàng đón nhận, con vẫn đau như cắt da cắt thịt.Hết tuần này, con hứa, con sẽ không thế này nữa. Con sẽ mạnh mẽ. Con sẽ đứng dậy để bước tiếp. Và con biết con sẽ mạnh mẽ biết nhường nào.Con học được nhiều thứ lắm, con học được thế nào là sự chân thành. Thế nào là sự cảm thông chia sẻ. Thế nào là sâu sắc. Thế nào là đau khổ. Thế nào là yêu. Thế nào là tuyệt vọng...Con tự nhận mình là người mang nhiều cảm xúc, con là người hay bộc lộ cảm xúc... và con biết rằng, con phải sửa! Ngay tự bây giờ.:)Đến bây giờ, tim con vẫn còn đang thắt lại, bạn con nói rằng nhìn con tàn tạ lắm. Họ khuyên con rằng "sao phải khổ thế chứ", con không biết nữa, bây giờ con chẳng thiết gì cả...Có lẽ, con cứ hoài niệm thế này, chỉ mình con khổ thôi. Con lo cho người ta lắm, con sợ người ta bị người khác lừa dối, đau khổ giống như con bây giờ vậy :(Con phải làm sao bây giờ??Bình thường con hoạt bát, vui nhộn và hay nghĩ ra đủ trò. Giờ đây, con thấy những điều đó thật là nhàm chán. Như thế là tốt hay xấu ah? Có phải dấu hiệu của sự trưởng thành không ah? Nếu như thế, con không cần đâu...Con sẽ tự phạt con bằng cách nhìn lại toàn bộ quá khứ, nghe những bản nhạc buồn, đốt những bao thuốc... con hi vọng rằng, nó sẽ làm tâm hồn con chai sạn. Sẽ làm con tim con khô cứng lại - một cách sắt đá. Để về sau, con gặp những chuyện tương tự, con sẽ chỉ nhẹ nhàng, mỉm cười và bước qua nó thôi.Con, con sợ lắm. Giờ con sợ đủ thứ, con sợ con sẽ thất bại. Con sợ nếu lần này, con thất bại, mọi người sẽ chê cười con. Có lẽ, lòng tự trọng của con đã khiến con như vậy. Nó như con dao hai lưỡi, tiếc rằng, con đã mềm yếu, con đã không tỉnh táo để lưỡi dao khứa vào ... nó bắt đầu chảy máu... và con thì không thiết ngừng nó lại!....